Tài chính Deutscher Fernsehfunk

Phát sóng ở Đông Đức được chu cấp tài chính bởi một loại thuế giấy phép phát sóng bắt buộc, với tổng là 10.5 Mark/năm cho một giấy phép hỗn hợp truyền hình/radio. Khoản phí thu cho radio đặt trên phương tiện là 0.5 đến 2 Mark. Đã từng có thời gian người xem không có ăng-ten VHF để nhận DDR-F2 nhận ít thuế truyền hình hơn, nhưng chuẩn này sau dó bị cho là không thực tế và bị loại bỏ.

Hoạt động phát sóng cũng được nhận rất nhiều tài trợ chính phủ. Ví dụ là năm 1982 Đông Đức nhận 115.4 nghìn Mark tiền thuế giấy phép, trong khi họ đổ 222 nghìn vào hoạt động truyền hình đúng một năm sau.

Quảng cáo ở Đông Đức từ 1949-1989 gần như không tồn tại theo nghĩa ta hiểu. Trong một nên kinh tế mệnh lệnh, không có sự cạnh tranh giữa các nhãn hiệu, và quảng cáo trên truyền hình Đông Đức (xuất hiện từ 1959) chỉ bao gồm "sản phẩm có sẵn tại...". Cuối cùng đến năm 1975, Đông Đức bỏ kiểu quảng cáo phương Tây và chuyển sang phát những đoạn "hướng dẫn mua hàng", chỉ ra giá cả và sự có sẵn của các mặt hàng. Khi Đông Đức sụp đổ, DFF phải tự nhồi quảng cáo để nuôi sống mình, vì vậy hãng môi giới quảng cáo Pháp Information et Publicité được thuê để sản xuất và đặt quảng cáo trên đài.